Đăng Nhập
Latest topics
Tìm kiếm
Statistics
Diễn Đàn hiện có 151 thành viênChúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: dichcongchungnhanh
Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 262 in 193 subjects
Thống Kê
Hiện có 21 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 21 Khách viếng thăm Không
Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 88 người, vào ngày Fri Nov 08, 2024 3:26 am
Dich hộ tôi với
2 posters
Diễn đàn dịch thuật :: Thảo luận - Trao đổi - Hỏi đáp - dịch thuật :: Anh Việt - Việt Anh :: Những thứ linh tinh khác
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Dich hộ tôi với
He races to the top of the dune and looks down onto lên trên the strand bờ. There is water and wet sand and dry sand and small pokes of sharp grass dotted along the beach. He stands on the lip of the concrete defence; looks east, to the line of groynes, then west, to the lighthouse in the distance. There's no one he can see, no one he can call to for help. Below him, the drop onto the beach is fifteen, maybe twenty, feet. He jumps because he has to, jumps out into the air, and sees as he falls one more thing; a cloud of white birds hanging on the skyline. There is a hot taste filling his mouth, like molten iron, and a black pain, and the knowledge that his teeth are through his lip.
It's always this same dream that Lewis has, and he does the same thing when he wakes; he reaches up to feel the place where his bottom lip was opened, running a finger over his chin. He has a scar there still, almost imperceptible to the casual eye, like a ghost mouth that never opens, like a horizon. It has been fifteen years since he jumped and fell, and he has never been back to the beach. He has spent his adult life in the heart of England, at the very core of the city, as if putting himself in the dense centre of a world would protect him from another fall off the edge of it. But now he has returned to his mother's house, and the dream is more vivid here, in colour, with sound effects and rising panic, as if it too has finally come home.
“There's a letter for you”, his mother shouts, hearing his footsteps on the stairs,
“I've put it on the table.”
She says no more, but Lewis can hear excitement in her voice, as if letters are the rarest of things. He's been here a month now, and has spoken to no one, apart from his mother, has had no phone calls, certainly no letters, nothing at all from Anna. He pictures her, lying in their bed, her face shocked and tearful, just as the morning he left her.
He takes his mother tea, and finds her sitting at the back of the house, facing the window and the view over the strand. She has a woollen shawl wrapped around her nightie, and pink slippers on her feet. She looks unbearably frail.
“The days are getting longer”, she says, nodding at the light creeping in over the sea. She has said this every morning since the first one. The idea occurs to Lewis that he might still be here come winter, when she'll say, The nights are drawing in. The thought fills him with dread.
It's always this same dream that Lewis has, and he does the same thing when he wakes; he reaches up to feel the place where his bottom lip was opened, running a finger over his chin. He has a scar there still, almost imperceptible to the casual eye, like a ghost mouth that never opens, like a horizon. It has been fifteen years since he jumped and fell, and he has never been back to the beach. He has spent his adult life in the heart of England, at the very core of the city, as if putting himself in the dense centre of a world would protect him from another fall off the edge of it. But now he has returned to his mother's house, and the dream is more vivid here, in colour, with sound effects and rising panic, as if it too has finally come home.
“There's a letter for you”, his mother shouts, hearing his footsteps on the stairs,
“I've put it on the table.”
She says no more, but Lewis can hear excitement in her voice, as if letters are the rarest of things. He's been here a month now, and has spoken to no one, apart from his mother, has had no phone calls, certainly no letters, nothing at all from Anna. He pictures her, lying in their bed, her face shocked and tearful, just as the morning he left her.
He takes his mother tea, and finds her sitting at the back of the house, facing the window and the view over the strand. She has a woollen shawl wrapped around her nightie, and pink slippers on her feet. She looks unbearably frail.
“The days are getting longer”, she says, nodding at the light creeping in over the sea. She has said this every morning since the first one. The idea occurs to Lewis that he might still be here come winter, when she'll say, The nights are drawing in. The thought fills him with dread.
namtranp88- Tổng số bài gửi : 4
Join date : 05/09/2008
Re: Dich hộ tôi với
Ok đại ý là thế này:
Hắn chạy nhanh lên đỉnh cồn cát và nhìn xuống phía bờ. Dọc theo bờ biển chỉ có nước trắng bao quanh bãi cát dài với những hàng cỏ dại tua tủa mọc lưa thưa. đứng trên mỏm hàng rào bê tông, nhìn sang đông chỉ thấy con đê biển dài hun hút, nhìn sang tây chỉ thấy bóng nhà ở đằng xa. Không một bóng người, không một ai để hắn cầu cứu sự giúp đỡ. Phía dưới hắn là biển sâu mười lăm, mà cũng có thể đến 20 feet. hắn nhảy xuống vì hắn phải làm thế, rơi tự do trong không khí và nhìn như một vật gì đang rơi, những đám mây dệt bằng lũ chim trắng phía chân trời. có cái gì đó nóng nóng mặn mặn nơi miệng hắn, như sắt đang nóng chảy, và lưng nhói đau, và hắn nhận thức được rằng môi hắn đã bị răng cứa rách.
giấc mơ như thế luôn luôn ám ảnh Lewis, và việc hắn luôn luôn làm khi bừng tỉnh là sờ lên môi và đưa ngón tay đến chỗ chằm. Nó vẫn còn một vết sẹo ở đó, hầu như không thể nhận thức được cái vật kỳ quái như 1 cái miệng ghê rợn không bao giờ hé mở, như 1 đường kẻ. vết sẹo đã ở đó 15 năm kể từ khi hắn nhảy và rơi tự do xuống vực., và điều đó làm hắn không bao giờ trở lại cái bãi biển kinh hoàng ấy. những năm tháng trưởng thành hắn sống như chạy trốn ở 1 thành phố trung tâm đông đúc của Anh như để tránh cú ngã nỗi kinh hoàng khi bị ngã xuống mép vực một lần nữa. Nhưng bây giờ hắn đang trở về nhà mẹ mình, và giấc mơ kinh khủng đó lại dường như sống động hơn ở đây, với âm thanh, màu sắc và những nỗi hoảng loạn như thể đây là lần cuối hắn trở về nhà.
“có 1 lá thư cho con này” mẹ hắn vừa lên cầu thang vừa la to cho hắn nghe
“mẹ để nó trên bàn nhé”
Không nghe mẹ nói gì thêm nhưng Lewis cảm nhận được sự hưng phấn trong giọng nói của mẹ, như thể những lá như là những vật quý hiếm nhất. hắn đã ở đây 1 tháng rồi và không nói với ai 1 lời nào trừ mẹ hắn ra, không có bất cứ cú điện thoại nào, chắc chắn là không có 1 lá thư của Anna. Hắn vẽ cô ấy, khi nằm trên giường, khuôn mặt cô ấy thật sự bị sốc và nước mắt ràn rụa là khi vào buổi sáng hắn rời bỏ ra đi.
hắn
Hắn chạy nhanh lên đỉnh cồn cát và nhìn xuống phía bờ. Dọc theo bờ biển chỉ có nước trắng bao quanh bãi cát dài với những hàng cỏ dại tua tủa mọc lưa thưa. đứng trên mỏm hàng rào bê tông, nhìn sang đông chỉ thấy con đê biển dài hun hút, nhìn sang tây chỉ thấy bóng nhà ở đằng xa. Không một bóng người, không một ai để hắn cầu cứu sự giúp đỡ. Phía dưới hắn là biển sâu mười lăm, mà cũng có thể đến 20 feet. hắn nhảy xuống vì hắn phải làm thế, rơi tự do trong không khí và nhìn như một vật gì đang rơi, những đám mây dệt bằng lũ chim trắng phía chân trời. có cái gì đó nóng nóng mặn mặn nơi miệng hắn, như sắt đang nóng chảy, và lưng nhói đau, và hắn nhận thức được rằng môi hắn đã bị răng cứa rách.
giấc mơ như thế luôn luôn ám ảnh Lewis, và việc hắn luôn luôn làm khi bừng tỉnh là sờ lên môi và đưa ngón tay đến chỗ chằm. Nó vẫn còn một vết sẹo ở đó, hầu như không thể nhận thức được cái vật kỳ quái như 1 cái miệng ghê rợn không bao giờ hé mở, như 1 đường kẻ. vết sẹo đã ở đó 15 năm kể từ khi hắn nhảy và rơi tự do xuống vực., và điều đó làm hắn không bao giờ trở lại cái bãi biển kinh hoàng ấy. những năm tháng trưởng thành hắn sống như chạy trốn ở 1 thành phố trung tâm đông đúc của Anh như để tránh cú ngã nỗi kinh hoàng khi bị ngã xuống mép vực một lần nữa. Nhưng bây giờ hắn đang trở về nhà mẹ mình, và giấc mơ kinh khủng đó lại dường như sống động hơn ở đây, với âm thanh, màu sắc và những nỗi hoảng loạn như thể đây là lần cuối hắn trở về nhà.
“có 1 lá thư cho con này” mẹ hắn vừa lên cầu thang vừa la to cho hắn nghe
“mẹ để nó trên bàn nhé”
Không nghe mẹ nói gì thêm nhưng Lewis cảm nhận được sự hưng phấn trong giọng nói của mẹ, như thể những lá như là những vật quý hiếm nhất. hắn đã ở đây 1 tháng rồi và không nói với ai 1 lời nào trừ mẹ hắn ra, không có bất cứ cú điện thoại nào, chắc chắn là không có 1 lá thư của Anna. Hắn vẽ cô ấy, khi nằm trên giường, khuôn mặt cô ấy thật sự bị sốc và nước mắt ràn rụa là khi vào buổi sáng hắn rời bỏ ra đi.
hắn
luckynguyen- Tổng số bài gửi : 14
Join date : 21/08/2008
Similar topics
» Dich tai lieu viet anh/dich hop dong/dich ho so thau/dich thuat gia 40k
» nhan dich tai lieu tieng anh, dich anh viet viet anh, dich thuat chuyen nghiep, gia re
» nhan dich tai lieu anh viet viet anh, dich thuat chuyen nghiep, dich thuat gia re, chat luong, lay ngay, giao bai tan noi
» dich thuat anh viet, dich ho so thau, du an, tài liệu chuyên ngành , dich thuat gia re, lấy ngay
» Dich thuat tieng anh gia re, dich tai lieu lay ngay,dich tai lieu gia re 30 000
» nhan dich tai lieu tieng anh, dich anh viet viet anh, dich thuat chuyen nghiep, gia re
» nhan dich tai lieu anh viet viet anh, dich thuat chuyen nghiep, dich thuat gia re, chat luong, lay ngay, giao bai tan noi
» dich thuat anh viet, dich ho so thau, du an, tài liệu chuyên ngành , dich thuat gia re, lấy ngay
» Dich thuat tieng anh gia re, dich tai lieu lay ngay,dich tai lieu gia re 30 000
Diễn đàn dịch thuật :: Thảo luận - Trao đổi - Hỏi đáp - dịch thuật :: Anh Việt - Việt Anh :: Những thứ linh tinh khác
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Mon Jul 07, 2014 2:28 pm by hgp.tuyetngoc
» Dịch vụ dịch thuật văn bản của công ty dịch thuật nhanh.
Mon Jul 07, 2014 2:23 pm by hgp.tuyetngoc
» Những yếu tố quyết định sự chính xác cao của bản dịch văn bản.
Mon Jul 07, 2014 1:34 pm by hgp.tuyetngoc
» Phần Mềm Dịch Thuật Y Khoa - Bước Đột Phá Mới Của Công Nghệ
Sat Jun 28, 2014 10:54 am by Đăng Diệu Thảo Ly
» Dịch Tài Liệu Nhanh - Chính Xác - Tiết Kiệm
Sat Jun 28, 2014 8:17 am by Đăng Diệu Thảo Ly
» Khi Ngoại Ngữ Trở Nên Quan Trọng, Bạn Cần Những Gì?
Thu Jun 26, 2014 9:56 am by hgp.lanphuong
» Tìm Hiểu Về Nghề Dịch Thuật Freelance Tại Việt Nam
Thu Jun 26, 2014 9:49 am by hgp.lanphuong
» Dich Thuật Anh Việt Online - Kết Nối Thế Giới Trong Tầm Tay
Sat Jun 21, 2014 9:47 am by Đăng Diệu Thảo Ly
» Dịch Thuật Tiếng Anh Xây Dựng
Wed Jun 18, 2014 3:57 pm by Đăng Diệu Thảo Ly